Thế giới vô biên, mênh mang chúng sinh, đã chết lại chết, sinh lại sinh.

Này gọi là luân hồi.

Sinh tử tương tục, vô ngăn vô tức.

Thiên Đạo bất tử, luân hồi không ngừng.

Trường sinh bất diệt, tức vì vĩnh sinh.

Thanh âm du dương của Thiên Hồ phu nhân phiêu đãng trong Hồ cốc, đó là hơn hai ngàn năm trước, ngay lúc đó Thiên Hồ phu nhân, chỉ có tám đuôi, bà ấy đã dừng lại ở cảnh giới này hơn hai ngàn năm, cho dù bà ấy có khổ tu như thế nào, cũng không sờ được đến đại đạo cuối cùng.

Cửu Vĩ Thiên Hồ, chính là cảnh giới vô thượng của yêu vật trên thế gian, không người nào biết, cảnh giới này phải tu hành bao lâu mới có thể đạt tới được. Một khi tu thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, đó là tuyệt thế yêu vật, pháp lực thông thần. Trước Thiên Hồ phu nhân, trong truyền thuyết từng có một vị Thiên Hồ, đạt tới cảnh giới cửu vĩ tối cao, chỉ là từ lúc kia trở về sau, chưa từng có ai gặp qua Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Thiên Hồ phu nhân khổ tu không có kết quả, lại ở một lần trong lúc vô ý, tìm hiểu thiên cơ, vì thế đi ra khỏi núi sâu, bước vào thế giới nhân loại, bắt đầu vào đời tu hành.

Khi đó, đúng là những năm cuối Chu triều, Tần Hưng, diệt lục quốc, thống nhất Hoa Hạ, Tần Vương Doanh Chính thành lập sự nghiệp công lao thiên thu, xưng Thủy Hoàng Đế, có thơ rằng: Tần hoàng quét lục hợp, nhìn thèm thuồng gì hùng thay, huy kiếm quyết mây bay, chư hầu tẫn tây tới.

Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc, vì thành lập cơ nghiệp muôn đời, từng cầu hỏi đế sư, khí vận Đại Tần, đế sư nói cho hắn nghe, nếu như thuận theo tự nhiên, Đại Tần có thể đảm bảo lục giáp bất tử, cũng chính là 360 năm cơ nghiệp.

Nhưng Tần Thủy Hoàng hùng tâm bừng bừng, tự nhận là tổ long, là trời giáng chí tôn, ảo tưởng bất tử bất diệt, Đại Tần muôn đời nhất thống, Hoa Hạ vạn năm bất biến, đế sư nói ra hai cái phương án, một là cản sơn tiên, điều khiển dãy núi, thay đổi cách cục phong thuỷ của Hoa Hạ, lúc đó, đế sư nói, long mạch Hoa Hạ chính là Hoàng Hà, nếu như có thể khống chế Hoàng Hà, thì có thể khống chế Hoa Hạ.

Nhưng mà chuyện này không khỏi quá khó khăn, dãy núi có hơn ngàn vạn cái, căn cơ vạn trượng, như dùng phương pháp này, hư tốn thời gian tinh lực quá nhiều, vì thế liền từ bỏ. Hậu nhân truyền lưu Tần Thủy Hoàng dời non lấp biển, kỳ thật cũng không có thực hiện, kia chỉ là thần thoại truyền thuyết mà thôi.

Cái thứ hai phương án, đó là nhân tạo phong thuỷ cục.

Khi đó, lục quốc đều có trường thành, dùng để ngăn cản dân tộc du mục phương bắc, đế sư hiến kế, coi đây là danh, kêu gọi sức lực toàn quốc, liên tiếp trường thành, dùng loại kiến trúc do người làm này gọi là Khống Long Chi Thuật, Tần Thủy Hoàng đối với cái đề nghị này, vui vẻ đáp ứng.

Trường thành từ Cam Túc vẫn luôn uốn lượn đến Liêu Đông, xa vạn dặm. Ở sống lưng Hoàng Hà, cũng chính là khu vực khuỷu sông, đi ngang qua Hoàng Hà nhắm hướng đông mà đi.

Đó là phương pháp xuyên long sống, trên khắp cơ thể long thì chỗ có lực nhất chính là chỗ này. Cổ ngữ có câu: Hoàng Hà trăm hại, duy phú một bộ. Nói chính là khu vực khuỷu sông này không giống người thường.

Long mạch sống lưng bị khóa, mà long vĩ là xuất phát từ tổ sơn, không thể thay đổi, dư lại chính là long thủ.

Trường thành hướng đông một đường nhập Liêu Đông đến tận biển, đó là cái gọi là cường long nhập hải, năm nào lại quay đầu lại.

Chịu áp chế này, Hoàng Hà long thủ bị ấn ở phía nam Yến Sơn, hướng đông nhập hải, không bao giờ trút ra hướng bắc, nếu không một khi Hoàng Hà thay đổi tuyến đường, một khi trút ra hướng bắc, khi đó, vận số Trung Nguyên sẽ chấm dứt.

Từng có nhà phong thủy đời sau nói, Tần Thủy Hoàng kiến tạo trường thành, là vì cắt đứt phong thuỷ long mạch phương bắc, ông ta chính là thiên hạ tổ long, ỷ lớn hiếp nhỏ, xây dựng trường thành làm bị thương phương bắc thổ long, lại đồng thời khóa lại sống lưng thủy long Hoàng Hà, cho nên mới làm cho khí vận phương bắc chậm rãi suy bại, thiên hạ đế vương, toàn xuất phát từ Nam Quốc.

Nhưng trên thực tế, mục đích chân chính của Tần Thủy Hoàng, là vì áp chế chúng sinh phương nam Trung Nguyên Hoa Hạ, lại chặn cơ hội dân tộc phương bắc nhập vào Trung Nguyên, thử nghĩ, đời sau dân tộc phương bắc đột phá trường thành, ức hiếp Trung Nguyên ví dụ nhìn mãi quen mắt, lại trước nay không thể thống nhất Hoa Hạ, mà đế vương Trung Nguyên cũng chưa từng có một ai có thể vượt qua trường thành, chinh phục phương bắc.

Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương truy kích Mông Cổ di bộ, coi như là một cái đế vương đối phó dân tộc phương bắc điên cuồng nhất trong lịch sử, nhưng cuối cùng lại cũng không giải quyết được gì.

Chỉ vì có trường thành, đế vương Trung Nguyên sẽ phải chịu áp chế này, vĩnh thế không có cách nào siêu việt công tích của Tần Thủy Hoàng.

Mà dân tộc phương bắc bởi vì không có Hoàng Hà long mạch hưng thịnh, cũng vĩnh viễn không thể chân chính chinh phục Trung Nguyên.

Cho nên, cử chỉ của Tần Thủy Hoàng, thật sự là nhất tiễn song điêu, ông ta kiến tạo một cái Vạn Lý Trường Thành, làm cho Hoàng Hà thay đổi tuyến đường, tạo kiềm chế cho hai đầu nam bắc Hoa Hạ, đạt tới hơn hai ngàn năm.

Đến hai triều Nguyên Thanh, là bởi vì phương bắc lại sinh long mạch, kia là chuyện Tần Thủy Hoàng không thể ngờ đến.

Sau đó, vì cầu trường sinh bất lão, cũng vì xem xét nơi nào hưng long, Thủy Hoàng Đế trước sau năm lần tuần du, tế bái sơn xuyên quỷ thần, đích thân tới Thái Sơn phong thiện (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất), đều là vì tìm trường sinh tu tiên.

Thiên Hồ phu nhân kể đến nơi đây, tôi đã nghe như lạc vào trong sương mù, nà ấy nói tới chỗ này, tôi cũng đã có nghe qua một ít lúc Nam Cung Phi Yến giảng trên tiết lịch sử, chỉ là bà ấy kể có hơi khác với Nam Cung Phi Yến, trong lòng tôi buồn bực, Tần Thủy Hoàng sửa long mạch, tìm trường sinh, cùng Nước Mắt Thiên Hồ còn có Luân Hồi Kính, có quan hệ gì với nhau đâu?

Thiên Hồ phu nhân lại không để ý tới tôi, giọng nói phiêu phiêu mù mịt vẫn cứ tự cố tiếp tục nói……

Bà ấy nói, xuất phát từ sợ hãi tử vong cùng khát vọng thiên thu bá nghiệp, Tần Thủy Hoàng rơi vào con đường tìm kiếm trường sinh.

Một người chinh phục Hoa Hạ, một đế vương nắm ngàn vạn nhân tính mệnh trong tay, như vậy vạn kiếp bất phục, làm tức giận thiên nhan.

Tần Thủy Hoàng vì thành tựu muôn đời đế nghiệp, dân gian oán khí ngút trời, làm tức giận thượng đế.

Nhưng lúc này Thủy Hoàng Đế đã đắm chìm ở bên trong mộng đẹp, ông ta phái người ra biển tìm thuốc trường sinh, lại ở các nơi tìm kiếm phương pháp tu tiên, thuật trường sinh, lại nhiều lần thất bại, sau đó, có một dị nhân, vì Tần Thủy Hoàng dâng lên một chí bảo, đó là Luân Hồi Kính.

Dị nhân kia nói rằng, kính này chính là thượng cổ đại thần lưu lại, có khả năng điên đảo âm dương, trường sinh bất tử, không đọa luân hồi.

Tần Thủy Hoàng cầm kính nhìn thử, thế mà lại nhìn thấy ngày xưa tuổi trẻ chính mình của mình, cho rằng quả nhiên phản lão hoàn đồng, trong lòng đại hỷ, trọng thưởng cho người hiến vật quý, cho rằng từ đây có thể trường sinh bất lão.

Nhưng sau lại có đại thần nói thẳng, nói Thủy Hoàng Đế dung nhan trong gương tuổi trẻ, nhưng chúng thần nhìn thấy, lại từ từ già cả, Tần Thủy Hoàng đổi kính mà chiếu, quả nhiên như thế, tâm sinh nghi vấn, vì thế dán bảng cáo thị, tìm kiếm người nhận biết dị bảo Luân Hồi Kính, chưa hết một ngày, có người yết bảng, vào triều thấy thủy hoàng, nói là Luân Hồi Kính nhìn đến dung nhan sau khi luân hồi của mình, nếu có thể tìm được một loại phương pháp đặc thù, cùng đời sau của mình câu thông, có thể chui vào chỗ trống trong Thiên Đạo, lấy lực lượng luân hồi, vô hạn hấp thu mệnh lực của mình sau khi luân hồi, sẽ đạt tới tác dụng trường sinh bất tử.

Loại phương pháp đặc thù này, trùng hợp kẻ này cũng biết, đó chính là, dùng Nước Mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ thế gian hiếm thấy, tích ở trên Luân Hồi Kính, đó là phương thức duy nhất mở ra phương pháp trường sinh của Luân Hồi Kính.

Tần Thủy Hoàng chấp nhận, vì thế lại thưởng cho người hiến kế, lúc sau bắt đầu tìm kiếm Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng ở một năm đó, ông ta lại bắt đầu đi tuần, chẳng qua, lúc này đây lại là lần đi tuần tử vong của ông ấy.

Đại đội nhân mã don ông ta suất lĩnh, xuất phát từ đô thành Hàm Dương, trước sau hiến tế Thuấn đế Đại Vũ, Khắc Thạch với Hội Kê Sơn, lưu lại thiên cổ nổi tiếng Hội Kê Khắc Thạch, lúc sau lại đi lên phía bắc tiếp tục cầu tiên. Lúc ấy vì có thể nhìn thấy thần tiên, ông ta vẫn cứ đi dọc theo bờ biển lên phía bắc, trước sau vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng, Tần Thủy Hoàng chỉ có thể thất vọng mà quay trở về.

Ông ta đi phương bắc tìm tiên, lại cho người tìm kiếm khắp thiên hạ, chẳng những không có tìm được thần tiên, cũng không có người tìm được Cửu Vĩ Thiên Hồ ở đâu, trong lòng ông ta buồn bực không vui, vì thế nên đi tìm một phi tử mà ông ấy sủng ái nhất, kể ra buồn khổ.

Vị phi tử này, chính là nữ tử Tần Thủy Hoàng yêu nhất, ông ta nhiều lần đi tuần, mỗi lần tất phải mang theo phi tử này đồng hành, cũng nhiều lần cố ý lập nàng làm hậu, mẫu nghi thiên hạ, nhưng phi tử kia lại trước sau không chịu. Ngày hôm đó, lúc đi đến Sa Bình Chi, Tần Thủy Hoàng say rượu, nằm gối đầu trên đùi mỹ nhân, điên điên cuồng cuồng, nói ông ta hùng đồ bá nghiệp, nói ông ta oai vũ thiên hạ, nói nếu như ông ta có thể tìm được phương pháp trường sinh bất tử, nhất định cùng ái phi xài chung, thiên trường địa cửu, tuyệt không có phụ vân vân.

Vị phi tử này, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, ngày thường lại ít khi nói cười, nhưng vào ngày hôm đó, nghe xong nhưng lời của Thủy Hoàng, vẻ mặt lại rất là buồn bã, thật lâu không nói.

Chỉ vì nàng từ trước đến nay đều cho rằng Tần Thủy Hoàng tìm kiếm tiên đạo, chỉ là vì Đại Tần muôn đời đế quốc, lại không nghĩ rằng, ở sâu trong nội tâm Tần Thủy Hoàng, trừ bỏ thiên hạ bá nghiệp, thế nhưng sẽ nghĩ cùng nàng thiên trường địa cửu, vĩnh thế ân ái.

Từ khi Tần Thủy Hoàng có được vị phi tử này, thì chưa bao giờ thấy nàng khóc cười, chỉ vẫn luôn lãnh lãnh băng băng, lúc này, thấy mặt nàng hiện lên vẻ buồn bã, ôn tồn an ủi, thế nhưng hiển lộ ra tuyệt thế dung nhan chưa bao giờ gặp qua, muốn khiến người ta đem tâm vò nát ruột mềm trăm mối, Thủy Hoàng Đế không khỏi lã chã, nói, nếu là thấy nước mắt ái phi, cô chết cũng không tiếc.

Nhưng phi tử này cũng không có rơi lệ, rốt cuộc nhoẻn miệng cười với Thủy Hoàng Đế.

Nụ cười này, diễm tuyệt cổ kim, kiều mị đến cực điểm.

Tần Thủy Hoàng ngạc nhiên, lúc này hắn mới phát hiện, vị phi tử sớm chiều làm bạn mấy chục năm này, tướng mạo trước sau như một, lúc này càng là đẹp đến hồn nhiên không giống nhân gian nữ tử, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, giơ tay nhấc chân, lại có một luồng hồn nhiên thiên thành kinh tâm động phách kiều mỵ phát ra.

Thì ra, năm tháng cũng không lưu lại chút dấu vết ở trên dung nhan tuyệt thế của nàng, mà ông ta đã là anh hùng chập tối.

Vào một đêm tháng bảy, gió đêm mang không khí lạnh lẽo, đôi mắt vị phi tử này sáng ngời như ánh sao, nàng phiêu nhiên đứng lên, dưới ánh trăng bắt đầu múa, vạt áo phiêu nhiên, tựa nữ tử không dính nhiễm nhân gian bụi mù, lại tựa tiên tử sắp sửa đạp nguyệt mà đi.

Thủy hoàng vỗ án hát vang, mấy chục năm bá nghiệp, lúc này ở trong mắt ông ta, dường như không thể sánh bằng một điệu múa của tuyệt thế nữ tử này.

Có người nói là: Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu gian, không thắng nhân gian một hồi say.

Ngày thứ hai sáng sớm, thủy hoàng băng hà, chết ở trong lòng ngực vị phi tử kia, năm ấy 50 tuổi.

Phi tử thẳng lưng mà ngồi, nhẹ ca than nhẹ, rốt cuộc một giọt nước mắt buông xuống, nhỏ vào trên khuôn mặt của thủy hoàng.

Mà Luân Hồi Kính, lẳng lặng nằm ở một bên án thượng, như giày rách bị bỏ quên.

Sau ngày hôm đó, không ai gặp qua vị phi tử này nữa.

Luân Hồi Kính, cũng từ đây biến mất ở sông dài lịch sử, rốt cuộc không ai đề cập.

Chuyện này chưa nói xong, Thiên Hồ phu nhân đã thẳng lưng ngồi, bộ mặt buồn bã, dường như đang đắm chìm trong hồi ức xa xăm, tôi thầm than một tiếng, đã đoán được thân phận của vị phi tử trong câu chuyện xưa.

Thiên Hồ phu nhân nghiêng đầu, ngóng nhìn hư không, chậm rãi nói.

- Thì ra cửa ải cuối cùng của thiên cơ, lại là một chữ tình. Tôi trở thành cửu vĩ, chính là bởi vì Luân Hồi Kính, lúc này mất đi cửu vĩ, cũng là bởi vì Luân Hồi Kính, một được một mất, đó là thiên định, cũng coi như, tôi cho ông ấy một câu trả lời.

Khuôn mặt bà ấy buồn bã, hình như trong mắt có ánh sáng lấp lóe, lại nói:.

- Nước Mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ, cả đời chỉ lưu một lần, tôi đã cho ông ta, thế gian từ đây không hề có Nước Mắt Thiên Hồ.

 

0.49103 sec| 2442.227 kb